BÀI
10 : CHÂN THÀNH BIỂU LỘ TRONG SỰ CỞI MỞ
Dẫn
nhập
Chân thành trong cộng đoàn
đòi phải sống cởi mở. Không thể có sự chân thành đích thực nếu như mỗi người cứ
khép kín, co quắp trên chính mình. Mỗi hành động của người tu sĩ là một hành động
mở ra. Nhưng tại sao phải làm thế? Bởi vì đó là yêu sách của đời sống cộng đoàn
mà bản chất là tình thương, dựa trên tình thương của Ba Ngôi Thiên Chúa. Thiên
Chúa Ba Ngôi đã mở ra. Thế giới của Ba Ngôi là một thế giới mở. Mở , bởi vì đó
là yêu sách của tình yêu.
I.
Cởi mở trong thế giới Thiên Chúa
“Khi Ðức Giêsu chịu phép rửa xong, vừa ở dưới nước lên, thì
kìa các tầng trời mở ra. Người thấy Thần Khí Thiên Chúa đáp xuống như chim bồ
câu và ngự trên Người. Và kìa có tiếng từ trời phán rằng: "Ðây là Con yêu
dấu của Ta, Ta hài lòng về Người".
(Mt 3,16-17)
“Tầng trời mở ra” .
Thế giới của Thiên Chúa là một thế giới mở ra để trao ban. Do ý chí thông hiệp
Cha mở ra và trao ban tất cả cho Con để “Mọi sự của Cha là của Con”. Con nhận
lãnh mọi sự và trao lại mọi sự cho Cha. Cha và Con trao ban cho nhau trong tình
yêu và tình yêu đó là Chúa Thánh Thần. Thánh Thần là tình yêu giữa Cha và Con.
Thế giới của Thiên Chúa không phải là một thế giới khép kín mà là một thế giới
mở ra. Và sự mở ra đó tạo nên một thế giới sống, không phải một thế giới chết.
Và do ý chí thong hiệp của Ngài, Thiên Chúa không chỉ mở ra trong thế giới của
Ngài mà còn mở ra với thế giới con người, nghĩa là Thiên Chúa muốn mở ra và
thông ban cho con người sự sống của Ngài. Thiên Chúa yêu thế gian đến nổi
đã trao ban con một của Ngài, và trong
Con Một đó ngài ban tất cả cho chúng ta. Thánh Phao-lô nói : “Ðến như chính
Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tha, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một
khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng
ta?” (Rm 8,13)
II.
Chúa Giê-su : Hành động mở ra của Thiên
Chúa với con người
Chúa Giê-su được coi là
hành động mở ra của Thiên Chúa. Chúa Giê-su, Ngôi Hai Thiên Chúa, đã ra khỏi thế giới của Thiên Chúa để đến với
con người. Ngài , như lời thánh Phao-lô, tuy phận là phận của Thiên Chúa nhưng
đã trút bỏ vinh quang để đến sống như người
trần thế(x.Pl2,…) Mỗi hành động của Chúa Giê-su là một hành động mở ra
và trao ban. Ngài đến chạm vào con người (Mt 8,3), ăn uống cùng bàn với họ,
Ngài đến nói chuyện với con người, ngay cả người phụ nữ (x. Ga 4, ). Ngài đến không phải để kết án, nhưng để hiến
mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người.
Cả cuộc đời của Ngài là cả một sự hiến dâng mở ra và sống cho anh chị em
mình. Ngài mở ra khi sống thật với anh chị em. Ngài mở ra khi Ngài không giữ gì
lại cho chính mình. Ngài mở ra khi Ngài không dửng dưng trước đau khổ của người
khác. Ngài mở ra khi Ngài yêu thương và yên thương cả kẻ thù ghét mình. Ngài mở
ra khi Ngài hy sinh mạng sống cho đến chết trên thập giá…
III. Chúa
Giê-su dạy ta biết mở lòng ra
Chẳng
những Chúa Giêsu sống mà con dạy cho chúng ta sống. Chúa mời gọi chúng ta ra
khỏi tính ích kỷ của mình , ra khỏi con người tầm thường, khỏi những tình cảm
bình thường để sống yêu thương. Ngài dạy chúng ta ra khỏi sợ hãi, lo lắng cho
bản thân mình để trở thành người thân cận của mọi người. Dụ ngôn người
Samari nhân hậu cho thấy chuyện đó(x. Lc 10,29-37). Kết luận cho đoạn Tin
Mừng nay, Chúa nói: “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy”. Làm như vậy là trở
nên người thân cận với người khác, nghĩa là phải ra khỏi con người, cái thế an
toàn của mình để đến với người khác, mang lấy yếu đuối và đau khổ của mình. Chỗ
khác Chúa bảo : “Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường
mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời.” (Ga 12,25).
Cũng như Chúa Giê-su, người tu sĩ mở ra với Thiên Chúa và với chị em của
mình. Chính
khi mình mở ra và cho đi mình nhận lại được tất cả. Và việc mở ra luôn đòi một
sự hy sinh, một cái chết.
IV. Sự
mở ra của người môn đệ
Vâng theo mệnh lệnh Chúa,
người tu sĩ sẽ đáp lại bằng cách ra khỏi mình và mở lòng ra với Chúa và với chị
em, nhất là những chị em trong cộng đoàn. Sống chân thành trong cộng đoàn đòi
người tu sĩ phải biết mở lòng ra. Sự khép kín với chính mình luôn là một cái gì
thiếu hụt trầm trọng trong đời sống cộng đoàn.
1. Với
tư cách là nhân vị : trở về và ra đi
Con người với tư cách là một
nhân vị thì một đàng phản tĩnh trở về với mình để nhận ra sự sự cao cả của con
người mình, nhưng đồng thời cũng để nhận ra sự thiếu hụt, bất toàn nơi con người
mình. Vì thế chúng ta phải mở ra với người khác để bổ túc những gì còn thiếu
sót nơi mình, để găp gỡ Thiên Chúa, gặp gỡ anh chị em và để có thể trở thành cái “tôi” đích thực mà
mỗi người mong muốn nơi chị em, nhất là nơi Chúa Ki-tô là cái “tôi” đích thực của mỗi người.
2. Ra
khỏi con người mình
Như thế điều kiện thiết yếu
cho sự mở ra, đó là phải ra khỏi mình. Và việc ra khỏi mình đòi chúng ta từ bỏ
rất nhiều: Từ bỏ gia đình, từ bỏ của cải, từ bỏ tình yêu nam nữ, từ bỏ ý riêng,
từ bỏ ích kỷ, những ích lợi cá nhân, tắt một lời là từ bỏ tất cả những tư trang
của mình, ngôi nhà trần thế của mình. Ra khỏi mình như thế là chấp nhận đi vào
con đường thập giá, con đường chết. Người tu sĩ muốn chết đối với con người cũ,
con người chỉ biết lo thỏa mãn những đam mê của mình. Họ muốn đóng đinh con người
cũ đó vào thập giá vì thực sự ngày chịu phép rửa “con người cũ nơi chúng ta
đã bị đóng đinh vào thập giá với Đức Ki-tô” (Rm6,6).
Hành động ra khỏi mình là một
hành động liên tục và kéo dài cả cuộc đời. Bao lâu con người ngưng ra khỏi mình
thì bấy lâu con người có nguy cơ quay lại với con người cũ và khép kín mình lại
3. Đi
đến với người khác
Với Chúa
Ra khỏi mình mà không đi đến
gặp gỡ một ngôi vị khác thì lại có nguy cơ quay trở lại hoặc buông xuôi, sống gặp
đâu hay chớ. Đó là tình trạng con người sống nửa vời. Ngôi vị mà người tu sĩ sống
cho, trước tiên chính là Thiên Chúa, Chúa Ki-tô : “Anh em cũng vậy, hãy coi
mình như đã chết đối với tội lỗi, nhưng nay lại sống cho Thiên Chúa, trong Đức
Giê-su Ki-tô. (Rm6,11) Sống cho
Thiên Chúa là chỉ đi tìm kiếm một mình Ngài, là chạy theo tình yêu của Ngài, là
để cho tình yêu của Ngài đẩy chúng ta đi. Cũng như thánh Phaolô ta cũng nói: “Tình
yêu Ðức Kitô thôi thúc chúng tôi, vì chúng tôi nghĩ rằng: nếu một người đã chết
thay cho mọi người, thì mọi người đều chết.
Ðức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống, không còn sống
cho chính mình nữa, mà sống cho Ðấng đã chết và sống lại vì mình.”(2Cr
5,14-15). Chỗ khác thánh nhân nói : “Vì hồi còn ở giữa anh em, tôi đã không
muốn biết đến chuyện gì khác ngoài Ðức Giêsu Kitô, mà là Ðức Giêsu Kitô chịu
đóng đinh vào thập gi” (1Cr 2,2).
Chúng ta đã nói là thành phần
tạo nên cộng đoàn không chỉ có chị em mà còn có Chúa Ki-tô ở giữa. Và chúng ta
phải dành cả cuộc đời để sống cho Ngài. Vào nhà Dòng là phải có ý chí sống cho
Chúa, mở ra với Ngài. Không làm thế là trật đường, là phản bội. Nhưng cũng phải
thú nhận là chúng ta đã chưa sống cho Ngài nhiều, nghĩa là chúng ta chưa thực sự
mở lòng ra, chưa thực sự tìm kiếm Ngài. Ta vẫn còn co quắp trong ngôi nhà trần
tục của chúng ta, chưa dám ra đi để xây dựng một ngôi nhà trong đó ta và Chúa sống
với nhau.
Với
chị em
Vì chưa mở ra hoàn toàn
với Chúa, nên ta vẫn chưa mở ra hoàn toàn để sống cho chị em mình. Ta vẫn còn
ích kỷ, vẫn còn bo bo giữ lấy những gì riêng tư của mình, sợ mất, sợ người khác
hơn mình, sợ người khác lấy của mình. Nhưng chính khi ta làm như thế ta lại trở
nên nghèo nàn. Càng sợ mất thì lại càng mất, càng cho đi thì lại được mọi sự: “Ai
yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này,
thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời.” (Ga 12,25)
Mở ra trong sự khiêm
tốn, trong sự phục vụ, trong sự tha thứ, trong sự tin tưởng. Cả cuộc đời của
người tu sĩ là mở ra, nhưng nhất là
trong thời kỳ huấn luyện, người tu sĩ phải được huận luyện sao cho biết mở lòng
ra. Có thể nói cả thời kỳ nhà tập là học cách mở ra với Chúa và với chị em. Có
mở ra thì Chúa mới đến để dạy dỗ, để cư ngụ. Có mở ra thì người khác, cụ thể là
Bề trên hoặc giáo tập, mới có thể giúp chúng ta. Có cởi mở người ta mới có thể
huấn luyện mình. Sống chân thành là ở đấy. Không che đậy, không đeo mặt nạ,
không giấu giếm… Ai tự nhốt mình lại là sẽ xanh xao, èo uột, buồn chán, mất sức
sống…. và sau cùng là cái chết. Còn ai mở lòng ra thì cuộc đời sẽ hồng hào, vui
tươi và bình an. Tu sĩ đừng xây riêng cho mình ngôi nhà mà hãy xây cho cộng
đoàn một ngôi nhà, trong đó mọi người sống và yêu thương nhau.
Hành vi mở ra là điều
kiện thiết yếu cho đời sống cộng đoàn. Nhưng kinh nghiệm cho thấy ra có cái gì
đó khép kín, chưa thực sự mở ra trong các cộng đoàn. Ta vẫn thấy còn chuyện chỉ
biết lo lắng cho mình, chưa hoàn toàn mở ra và phó thác cho Chúa và cộng đoàn.
Tại sao? Có thể có nhiều nguyên nhân; một trong những nguyện nhân, đó là sợ
hãi. Sự sợ hãi làm cho ta khép kín lại, không dám cởi mở ra.Có lẽ đối với Chúa
thì người tu sĩ không sợ lắm, nhưng vì yếu đuối và bị thế gian ma quỷ lôi kéo
qúa, nên người tu sĩ chưa dám sống cho Ngài, có cái gì đó chưa thật với Ngài.
Còn đối với con người có lẽ người tu sĩ sợ nhiều hơn: sợ bề trên, sợ dì giáo,
sợ chị em. Chính cái sợ đó làm cho người tu sĩ khép kín lại. Như thế để chị em
của mình có thể sống cởi mở thì bề trên, giáo tập, chị em phải cởi mở. Sợ hãi là thứ bệnh hay lây.
Khi ra khỏi mình và mở ra với
Thiên Chúa và chị em, ta sẽ gặp được con người thật của mình. Con người thật,
cái tôi thật của tôi ở nơi Chúa Kitô. Khi tôi mở ra là tôi gặp được Ngài, gặp
được con người đích thực của tôi.
Khi mở ra với chị em tôi gặp
được một sự bổ túc từ chị em. Những gì tôi không có, thì giờ đây tôi gặp được
nơi chị em. Tôi không có trí thức, chị em bù lại; tôi không có năng khiếu, tài
năng, chị em bù lại; tôi không có tay nghề, chị em bù lại. Tôi không cầu nguyện được chị em bù lại cho tôi.
V.
Thách
đố cho thời đại chúng ta
Ngày hôm nay chúng ta đang sống trong một thời đại mà phần lớn con người
đang sống theo chủ nghĩa hưởng thụ, chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa ích kỷ…. Chỉ
biết lo cho tư trang của mình, nhà nào chỉ biết lo cho nhà đó, sống chết mặc
bây…. Đứng trước hoàn cảnh như thế người tu sĩ sẽ chọn lối sống nào? Khép kín lại
theo kiểu đó hay mở ra theo kiểu của Chúa Kitô?
Sống mở ra là sống quan tâm đến người khác. Ngày xưa, thời khai sinh phong
trào đan tu, các vị sống bán ẩn sĩ dù sống mỗi người một chòi, nhưng người ta rất
quan tâm đến nhau. Mỗi tuần chỉ họp lại ngày thứ bảy và Chúa Nhật để tham dự
thánh lễ, nhưng người ta quan sát nếu vắng một ai là người ta biết liền. Biết
không phải để xét đoán hay chê bai… nhưng là để đến thăm, chia sẻ… Ngày nay ở
ngoài xã hội người ta không quan tâm đến
nhau, gần nhà nhưng xa lòng. Chẳng những bên ngoài mà ngay trong các dòng tu
không phải không có chuyện chỉ lo để ý đến cái riêng của mình, chẳng biết chị
em mình ra sao. Xưa kia các ẩn sĩ sống xa nhau, nhưng lại biết nhau. Ngày nay,
chúng ta sống gần nhau, nhưng đôi khi không biết nhau. Và đôi khi biết cái xấu
của nhau nhiều hơn là biết cái tốt. Nếu sống như thế thì không thể nói là ta
đang sống chân thành được.
Tạm kết
Chúa Kitô ở giữa cộng đoàn và đang lôi kéo, kêu mời chúng ta vào con đường
mở ra của Ngài; con đường này khó nhưng cần thiết. Ngài đã mở ra, chúng ta
không có con đường nào khác nếu chúng ta muốn làm môn đệ của Ngài. Chỉ khi nào
ta dám mở ra, ta mới thực sự là người là con của Thiên Chúa, là anh em của Chúa
Kitô và chị em với cộng đoàn. Có nhiều lý do khiến ta sợ hãi không dám mở ra, nhưng Chúa vẫn nói với chúng ta : thầy
đây, đừng sợ. “Thế nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi,
để sức mạnh của Ðức Kitô ở mãi trong tôi.”
(2Cr 12,9)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét